- Được đăng ngày Thứ ba, 07 Tháng 8 2018
- Lượt xem: 98
Em kể anh nghe về tuổi thơ em,
Một tuổi thơ buồn thương với những ngày bão nổi.
Mẹ bỏ em khi em chưa biết nói,
Ba rời xa khi em chưa chập chững biết đi.
Có những đêm em khát sữa bú tay,
Bập bẹ khóc gọi "ba" gọi "mẹ".
Ngoại ôm em, lòng đau như xát muối,
Nén cơn ho dài ngoại ru khẽ: "nín đi con".
Em lớn lên từ nước gạo, nước ngô,
Từ những bát cơm khoai bữa no, bữa đói,
Những mùa đông không chăn bông, áo ấm,
Những buổi đến trường không dép, mũ, váy hoa...
Một ngày kia ngoại cưỡi hạc theo mây,
Em chết lặng vì mồ côi thêm lần nữa.
Cánh chim non bơ vơ không còn tổ,
Run rẩy,hoang mang, ngơ ngác giữa dòng đời.
Và em mơ, mơ nhiều lắm anh ơi:
Một mái nhà tranh có mẹ ngồi dệt vải,
Ba đi cày trong mưa ngâu tháng bảy,
Chị vỗ tay khen khi em nói lời hay.
Có những khi em ước được đòn roi,
Để được khóc như trẻ thơ khi mắc lỗi.
Và em thèm những phút giây hờn dỗi,
Để mẹ vỗ về, âu yếm, yêu thương.
Em mơ mình bay đến những miền xa,
Nơi ấy sẽ không còn cô đơn và những cơn đói rét.
Tiếng mèo hoang làm em choàng tỉnh giấc,
Nước mắt vỡ òa ướt đẫm bờ vai.
Rồi anh đến như trong cổ tích,
Đôi mắt không bình minh nhưng giản dị, chân thành.
Câu thơ anh làm lòng em ấm lạ,
Giọng hát anh cho em phút trầm yên.
Em tự ví mình là cô bé Lọ Lem,
Khi yêu anh em bỗng thành công chúa.
Nơi tim em là nơi anh hò hẹn,
Chốn tim anh là nơi lối em về.
Hà Nội -năm 2005
HC
Mới cập nhật
Xem nhiều nhất
Tìm kiếm
Banner liên kết
Thống kê truy cập
Hiện có:23 guests và 0 thành viên online